2)   THƯỜNG SỦNG

 

181- Tội nhân có thể nhờ và phải nhờ ơn hiện sủng trợ giúp trong việc dọn mình lãnh nhận ân sủng để được nên công chính. (DF)

 

182- Việc người lớn nên công chính không thể nào xẩy ra nếu không có Đức Tin. (DF)

 

183- Ngoại trừ điều kiện Đức Tin, người lớn nên công chính còn cần phải có những tác động xứng hợp khác nữa. (DF)

 

184- Thánh Sủng là một tặng ân siêu nhiên Thiên Chúa ban, hoàn toàn tách biệt với Thiên Chúa. (SF)

 

185- Thánh Sủng là một trạng thái hiện hữu siêu nhiên được Thiên Chúa phú bẩm và tồn tại như một phẩm tính nơi linh hồn. (SFP)

 

186- Thánh Sủng không phải là một bản thể mà là một tùy thể thực sự, một tùy thể ở trong bản thể hồn thiêng như một phẩm tính. (SFP)

 

187- Thánh Sủng hoàn toàn khác hẳn với đức ái. (SC)

 

188- Ân sủng siêu nhiên là được tham dự vào bản tính thần linh. (SFP)

 

189- Thánh Sủng thánh hóa linh hồn. (DF)

 

190- Thánh Sủng làm cho linh hồn có một vẻ đẹp siêu nhiên. (SC)

 

191- Thánh Sủng làm cho người lành trở nên bạn hữu của Thiên Chúa. (DF)

 

192- Thánh Sủng làm cho người lành trở nên con cái của Thiên Chúa và ban cho họ quyền thừa hưởng Nước Trời. (DF)

 

193- Thánh Sủng làm cho người lành trở nên Đền Thờ của Chúa Thánh Thần. (SFP)

 

194- Ba Thần Đức (nhân đức đối thần) tin, cậy, mến được phú bẩm vào linh hồn cùng với Thánh Sủng qua bí tích rửa tội. (DF)

 

195- Các luân đức (nhân đức luân lý) cũng được phú bẩm cùng với Thánh Sủng vào linh hồn qua bí tích rửa tội. (SC)

 

196- Các Tặng Ân của Chúa Thánh Thần cũng được phú bẩm cùng với Thánh Sủng vào linh hồn qua bí tích rửa tội. (SC)

 

197- Không có Mạc Khải Thần Linh đặc biệt không ai biết được một cách chắc chắn theo đức tin rằng mình ở trong tình trạng ân sủng. (DF)

 

198- Cấp độ ân sủng không như nhau nơi tất cả các người lành (DF). Ân sủng có thể được tăng lên bởi các việc lành (DF).

 

199- Ân sủng công chính hóa chúng ta có thể bị mất đi và bị mất đi vì mỗi một tội trọng. (DF)

 

200- Người công chính làm lành thực sự có quyền hưởng phần thưởng siêu nhiên Thiên Chúa ban. (DF)

 

201- Nhờ mỗi một việc lành, người công chính lập công tương đáng (de condigno) trong việc làm Thánh Sủng tăng thêm nơi mình, cho mình được sự sống đời đời (nếu chết trong tình trạng ân sủng), và làm tăng thêm vinh quang trên trời. (DF)

 

202- Một người ở trong tình trạng mắc tội trọng, bằng việc tự động cộng tác với hiện sủng, họ cũng có thể lập công tương hợp (de congruo) để hưởng thêm hiện sủng trong việc sửa soạn lãnh nhận ơn thánh và cuối cùng nhận được chính ơn thánh (SPro). Người lành có thể lập công (de congruo) tương hợp để hưởng ơn bền đỗ đến cùng, vì thật là xứng hợp đối với việc Thiên Chúa ban cho người lành vốn trung thành cộng tác với ơn của Ngài hiện sủng cần thiết để kiên trì trong tình trạng ân sủng (SPro). Người lành có thể lập công tương hợp (de congruo) cho chính mình trong việc phục hồi Thánh Sủng sau khi sa ngã phạm tội, ở chỗ, thật là xứng hợp khi Thiên Chúa lấy tình thương của mình phục hồi ân sủng cho tội nhân là người trước đó đã làm nhiều việc lành khi còn ở trong tình trạng ân sủng (SPro). Người lành có thể lập công tương hợp (de congruo) cho kẻ khác những gì họ có thể lập được cho chính mình cùng với hiện sủng đầu tiên (SPro). Các việc lành tạm thời là đối tượng cho công nghiệp siêu nhiên chỉ ở chỗ chúng là phương tiện để chiếm lấy phần rỗi đời đời (SPro).